风筝误 - 刘珂矣
Diều lỡ gió - Lưu Kha Hỉ


梨花树下卷丝轮 随风纷纷
Lí huā shù xià juǎn sī lún suí fēng fēn fēn
Dưới tán hoa lê ,thả dây diều theo làn gió phất phới

谁裁木鹊一缕魂 落别村
Shéi cái mù què yī lǚ hún luò bié cūn
Ai lại nỡ cắt đứt sợi dây diều, lạc bay đến thôn khác

风影无心惊扰了 对棋人
Fēng yǐng wú xīn jīng rǎo le duì qí rén
Làn gió vô tình lay khẽ người chơi cờ

幔里和诗 怕春雨成盆 
Màn lǐ hè shī pà chūn yǔ chéng pén
Sau tấm rèm thưa hoạ theo ý thơ, Chỉ sợ mưa xuân trút xối xả

那年春日,梨花如雪。有人在树旁放飞风筝(木鹊),漫卷丝轮。
Xuân năm ấy, hoa lê nở trắng như tuyết. Có người thả diều bay trong gió, dây diều phất phới.

梨花在树间随风起舞,风筝在天上迎风舒展。
Hoa lê lay lắc trên cành, chiếc diều tung cánh đón gió giữa trời xanh

他题在风筝上的诗,绽放着八斗才情,“引得诗情向碧宵”。
Người đề thơ lên cánh diều, ý thơ tài tình , "dẫn đắc thi tình hướng bích tiêu" (dẫn ý tình thơ lên trời xanh)

风筝线,恰如风筝的一缕魂魄,牵着风筝,飘摇在天空。月老裁断风筝线,风筝飘到几里之外,落到村子的一个大户人家里。
Sợi dây diều, được ví như linh hồn của cả con diều, đưa con diều sải cánh lắc lư giữa trời cao. Nguyệt lão cố cắt đứt dây diều, chiếc diều bay lạc đến nơi xa xôi nghìn dặm, rơi xuống một ngôi nhà bên gốc cây


风筝摇曳飘落的时候,看似无心,却惊扰了她。她正在跟妈妈,在院中梨花树下,弈棋。
Khi Chiếc diều đung đưa rơi xuống, nhìn như vô tình , nhưng lại đả động đến nàng ta. Trong khi nàng cùng mẹ đang đánh cờ dưới tán cây hoa lê trong sân vườn.

捡到风筝的她,深为风筝上的诗作倾倒。她深居幔里,反复推敲,饱含才华情思,作成和诗,题写在了风筝的另一面。她不禁怕近日倾盆春雨。若有雨,他还会来找回风筝吗。
Nhặt lấy cánh diều , nhìn thấy mấy câu thơ trên cánh diều liền say sưa chìm đắm. Nàng khép mình sau rèm, sau một hồi suy đi nghĩ lại, lòng trào dâng mạch cảm xúc, hoạ theo ý thơ, viết lên mặt còn lại của cánh diều . Nàng không nén nổi sợ cơn mưa như trút nước trong mấy ngày gần đây. Nếu có mưa, chàng vẫn đến tìm lại chiếc diều chứ.

玉指揽风风不住 茜纱窗昏
Yù zhǐ lǎn fēng fēng bù zhù qiàn shā chuāng hūn
Khẽ đưa tay nõn nà đón gió, gió lay dải lụa bên khung cửa chẳng ngừng

舟上摇波波不停 渡影重温
Zhōu shàng yáo bō bō bù tíng dù yǐng chóng wēn
Sóng xô thuyền lướt thướt xuôi dòng, nhớ lại bến đò xưa

错认庭前过马人 醉几分
Cuò rèn tíng qián guò mǎ rén zuì jǐ fēn
Ngộ nhận người lỡ bước trước hiên say đắm mấy phần

一抹笙香 吹梦成真
Yī mǒ shēng xiāng chuī mèng chéng zhēn
Mộng tưởng hoá tan thành hiện thực

(终于,有人找回了风筝。他也看到了她的唱和诗作,同样深为倾倒。他借故来到她家,暗寻和诗作者,误见她那庸俗丑陋的同父异母的姐姐,受惊而去。他知道,这个庸俗的女人,绝对不是和诗的作者。她深居闺中,偶见他的朋友在她家的庭前走马,曾一度误以为是他,后来确认,这个骑马者,绝对没有风筝诗作者的才情。)
(Cuối cùng rồi cũng có người đến tìm diều . Chàng ta cũng trông thấy nàng hát hoa theo ý thơ, lòng say như điếu đổ. Chàng mượn cớ sang nhà, thầm tìm người hoạ thơ, lỡ bắt gặp người chị cùng cha khác mẹ nhan sắc tầm thường , tuyệt nhiên không phải là người hoạ thơ.Từ nơi khuê phòng , tình cờ thấy người bằng hữu của chàng ta cưỡi ngựa ngang qua trước hiên nhà nàng, từng cứ ngộ nhận là chàng ,sau này mới biết, người cưỡi ngựa ấy ,tuyệt nhiên không phải là người tài tình làm nên bài thơ ấy )

(他与她,把秘密深藏心底,各自苦吟风筝上的那两首诗。诗才诗情,是不会假的。他和她各自坚信,题诗者肯定确有其人,一定就住在附近某处。世事纷纭,越发显得两诗的清雅脱俗:宁可玉碎,何必瓦全?神交亦刻骨,和诗自铭心。)
(Chàng và nàng , mang tâm tư chôn giấu trong lòng, tự ngâm lên hai câu thơ trên cánh diều . Ý thơ tài tình, ai ai cũng tin chắc rằng, người đề thơ nhất định là bậc kỳ tài, nhất định đang ở một nơi nào đó quanh đây .Thế sự khó lường, càng lộ rõ ý thơ tao nhã thoát tục: thà là ngọc nát còn hơn ngói lành , tri âm còn khắc cốt, hoạ thơ tự ghi tâm)

她守在闺房,痴对清风。风啊风,是你带来了风筝,带来了他的诗,你可以停下来告诉我,他是谁,他在哪里吗?任她玉指揽风,风自不住,留她独坐茜纱窗后,自晓及昏。
Từ trong khuê phòng , đón làn gió mát . Gió ơi gió , là ngươi mang chiếc diều đến, mang cả thơ của càng theo, ngươi có thể dừng lại nói cho ta biết , chàng ấy là ai, sống ở đâu không? Mặc cho nàng khẽ đưa tay đón gió , gió thổi chẳng ngừng ,ngồi một mình bên khung cửa dải lụa bay phất phới,  từ sáng tới tối.

她每每想到自己错认庭前过马人,都深感羞愧。实在是望眼欲穿啊,相思如酒,沉醉其中。
Nàng nghĩ đến bản thân ngộ nhận người cưỡi ngựa ngang qua hiên nhà , ngượng ngưng trong lòng. Thực tại là mỏi mòn đợi chờ , tương tư như rượu trào dâng, đắm trong cơn say. 

她自觉只是红尘中的匆匆过客,怎奈雾锁人间,看不清他在哪里。
Nàng cảm thấy chỉ như người lữ khách vội vàng giữa chốn hồng trần, sao có thể phủ kín nhân gian, chẳng hay chàng ở nơi nào.

风筝误 误了梨花花又开
Fēng zhēng wù wù le lí huā huā yòu kāi
Diều lỡ gió , lỡ cả mùa hoa sớm nở tối tàn

风筝误 捂了金钗雪里埋
Fēng zhēng wù wǔ le jīn chāi xuě lǐ mái
Diều lỡ gió , then cài chiếc trâm lên mái đầu bạc như tuyết trắng

风筝误 悟满相思挂苍苔
Fēng zhēng wù wù mǎn xiāng sī guà cāng tái
Diều lỡ gió , chợt thấy rêu xanh phủ đầy nỗi tương tư

听雨声 数几声 风会来
Tīng yǔ shēng shù jǐ shēng fēng huì lái
Nghe tiếng mưa ,khẽ nhẩm ,chắc gió sẽ đến

风筝误。他眼见当年梨树,花开花又落,花落花又开。
Diều lỡ gió , vẫn là cây hoa lê năm ấy, nở nở rồi lại tàn sớm nở tối tàn

风筝误。她对镜插金钗,经常发呆,担心直到头发如雪,也见不到心中的他。
Diều lỡ gió . Nàng ngắm gương cài chiếc trâm vàng óng ánh , đờ người ra đó, lo lắng cho đến khi tóc ngả bạc như tuyết, cũng chẳng thấy được sự hiện hữu của chàng trong tim

风筝误。他独行人间,看见处处苍苔亦似写满相思,愁肠百结。
Diều lỡ gió , mình chàng đơn hành giữa nhân gian, thấy khắp nơi hoá rêu phong mà lòng ngập tràn nỗi tương tư, đau lòng xót dạ

又到春夜,她难以成眠。每次听到窗外的雨声,他都猜测着,自己数多少声,春雨可息,春风可来,风筝又可满天.
Lại thấy đêm xuân , nàng thao thức. Mỗi lần nghe thấy tiếng mưa ngoài song cửa, chàng suy đoán,  tự mình nhẩm đếm theo tiếng mưa , cơn mưa sẽ dừng, gió rồi cũng đến, diều bay khắp trời

上元溪旁点烛荷 千盏承诺
Shàng yuán xī páng diǎn zhú hé qiān zhǎn chéng nuò
Đêm Thượng Nguyên thả hoa đăng bên suối với ngàn ước nguyện

怎捱雾锁红尘客 阴差阳错
Zěn ái wù suǒ hóng chén kè yīn chā yáng cuò
Sương mờ sao phủ lối người lữ khách giữa chốn hồng trần

阳台梦中风几里 又几何
Yáng tái mèng zhòng fēng jǐ lǐ yòu jǐ hé
Ngọn gió trong mộng thổi xa mấy dặm đường

梦醒推门 她仍在研墨
Mèng xǐng tuī mén tā réng zài yán mò
Tỉnh mộng đẩy cửa vẫn thấy nàng ngồi bên nghiên mực

风筝误 悟了一句情似露珠
Fēng zhēng wù wùle yī jù qíng sì lù zhū
Diều lỡ gió , chợt ngộ ra tình mông lung như giọt sương mai

谁约我 又在这 风烟处
Shéi yuē wǒ yòu zài zhè fēng yān chù
Ai hẹn ta nơi sương khói mờ mịt

风筝误
Diều lỡ gió






填词:刘珂矣、百慕三石
谱曲:刘珂矣、百慕三石
越语:海角天涯 Dịch bởi: Chân Trời Góc Bể



Post A Comment:

0 comments so far,add yours